1Bấy giờ, từ giữa cơn gió trốt, Đức Chúa Trời đáp cùng Gióp rằng: 2Kẻ nầy là ai dám dùng các lời không tri thức, Mà làm cho mờ ám các mưu định ta? 3Khá thắt lưng người như kẻ dõng sĩ; Ta sẽ hỏi ngươi, ngươi sẽ chỉ dạy cho ta! 4Khi ta đặt nền trái đất, thì ngươi ở đâu? Nếu ngươi thông sáng, hãy tỏ bày đi. 5Ai đã định độ lượng nó, Và giăng dây mực trên nó, ngươi có biết chăng? 6Nền nó đặt trên chi? Ai có trồng hòn đá góc của nó? 7Trong khi ấy các sao mai đồng hát hòa nhau, Và các con trai Đức Chúa Trời cất tiếng reo mừng. 8Vả lại, khi biển bể bờ và cất ra khỏi lòng đất, Ai đã lấy các cửa mà ngăn đóng nó lại? 9Khi ấy ta ban cho nó mây làm áo xống, Lấy tăm tối làm khăn vấn của nó; 10Ta định giới hạn cho nó, Đặt then chốt và cửa của nó, 11Mà rằng: Mầy đến đây, chớ không đi xa nữa, Các lượn sóng kiêu ngạo mầy phải dừng lại tại đây! 12Từ khi ngươi sanh, ngươi há có sai khiến buổi sáng, Và phân định chỗ cho hừng đông, 13Để nó chiếu đến bốn bề trái đất, Và đuổi rảy kẻ gian ác khỏi nó chăng? 14Trái đất biến hình như đất sét dưới dấu ấn, Và mọi vật hiện ra trau giồi như bằng áo. 15Sự sáng đã cất khỏi kẻ ác, Cánh tay chúng nó giơ lên, đã bị gãy rồi. 16Chớ thì ngươi có thấu đến nguồn của biển sao? Há có bước dưới đáy của vực sâu chăng? 17Cửa âm phủ há có bày ra trước mặt ngươi chớ? Có thấy các cửa của bóng sự chết chăng? 18Lằn mắt ngươi có thấu đến nơi khoan khoát minh mông của đất chăng? Nếu ngươi biết các điều đó, hãy nói đi. 19Con đường dẫn đến nơi ở của ánh sáng là đâu? Còn nơi của tối tăm thì ở đâu? 20Chớ thì ngươi có thế dẫn nó lại vào địa giới nó sao? Có biết các đường lối của nhà nó ở chăng? 21Không sai, người biết mà! Vì ngươi đã sanh trước khi ấy, Số ngày ngươi lấy làm nhiều thay 22Ngươi có vào các kho tuyết chăng? Có thấy nơi chứa mưa đá, 23Mà ta đã để dành cho thì hoạn nạn, Cho ngày chiến trận và giặc giã chăng? 24Anh sáng phân ra bởi đường nào, Và gió đông theo lối nào mà thổi ra trên đất? 25Ai đào kính cho nước mưa chảy, Phóng đường cho chớp nhoáng của sấm sét, 26Để mưa xuống đất bỏ hoang, Và trên đồng vắng không có người ở; 27Đặng tưới đất hoang vu, mong quạnh, Và làm cho các chồi cây cỏ mọc lên? 28Mưa có cha chăng? Ai sanh các giọt sương ra? 29Nước đá ra bởi lòng của ai? Ai đẻ ra sương móc của trời? 30Nước đông lại như đá, rồi ẩn bí, Và mặt vực sâu trở thành cứng. 31Ngươi có thế riết các dây chằng Sao rua lại, Và tách các xiềng Sao cầy ra chăng? 32Ngươi có thế làm cho các cung Huỳnh đạo ra theo thì, Và dẫn đường cho Bắc đẩu với các sao theo nó chăng? 33Người có biết luật của các từng trời sao? Có thể lập chủ quyền nó dưới đất chăng? 34Ngươi có thế cất tiếng mình la lên cùng mây, Khiến cho mưa tuôn xuống thân ngươi chăng? 35Ngươi có thế thả chớp nhoáng ra, Để nó đi, và đáp với ngươi rằng: Thưa, chúng tôi đây? 36Ai có đặt khôn ngoan trong lòng, Và ban sự thông sáng cho trí não? 37Ai nhờ sự khôn ngoan mà đếm được các mây? Khi bụi đất chảy như loài kim tan ra, 38Và các cục đất dính lại nhau, Ai nghiêng đổ những bình nước của các từng trời? 39(39 -1) Khi mẹ con sư tử nằm phục nơi hang, Khi rình trong bụi-rậm nó, 40(39 -2) Há có phải ngươi săn mồi cho sư tử cái, Và làm cho sư tử con đói được no sao? 41(39 -3) Ai sắm đồ ăn cho quạ, Khi con nhỏ nó kêu la cùng Đức Chúa Trời, Và bay đi đây đó không đồ ăn?