1Sự khôn ngoan đã xây dựng nhà mình; Tạc thành bảy cây trụ của người; 2Giết các con thú mình, pha rượu nho mình, Và dọn bàn tiệc mình rồi. 3Người đã sai các tớ gái mình đi; Ở trên các nơi cao của thành người la rằng: 4Ai ngu dốt, hãy rút vào đấy; Với kẻ thiếu trí hiểu, sự khôn ngoan nói rằng: 5Hãy đến ăn bánh của ta, Và uống rượu ta đã pha lộn. 6Khá bỏ sự ngây dại đi, thì sẽ được sống; Hãy đi theo con đường thông sáng. 7Ai trách dạy kẻ nhạo báng mắc phải điều sỉ nhục, Ai quở kẻ hung ác bị điếm ố. 8Chớ trách kẻ nhạo báng, e nó ghét con; Hãy trách người khôn ngoan, thì người sẽ yêu mến con. 9Hãy khuyên giáo người khôn ngoan, thì người sẽ được nên khôn ngoan hơn; Khá dạy dỗ người công bình, thì người sẽ thêm tri thức nữa. 10Kính sợ Đức Giê-hô-va, ấy là khởi đầu sự khôn ngoan; Sự nhìn biết Đấng Thánh, đó là sự thông sáng. 11Vì nhờ ta, các ngày con sẽ được thêm nhiều lên, Và các năm tuổi con sẽ đặng gia tăng. 12Nếu con khôn ngoan, thì có ích cho chính mình con; Nếu con nhạo báng, tất một mình con phải gánh lấy. 13Đờn bà điên cuồng hay la lối, Nàng là ngu muội chẳng biết chi cả. 14Nàng ngồi nơi cửa nhà mình, Trên một cái ghế tại nơi cao của thành, 15Đặng kêu gọi những kẻ đi đường, Tức những kẻ đi thẳng đường mình mà rằng: 16Ai ngu dốt hãy rút vào đây; Và nàng nói với kẻ thiếu trí hiểu rằng: 17Nước ăn cắp lấy làm ngọt ngào, Bánh ăn vụng là ngon thay. 18Những người chẳng biết rằng kẻ chết ở đó, Và những người khách của nàng đều ở dưới chốn sâu của âm phủ.