1Còn ngươi, hãy cất tiếng than vãn về các hoàng tử Y-sơ-ra-ên. 2‘Mẹ ngươi quả là một sư tử cáiGiữa vòng các sư tử đực,Nằm giữa đám sư tử tơ,Nuôi nấng bầy sư tử con. 3Nó nuôi dưỡng một trong những sư tử conThành một sư tử tơ.Nó tập bắt mồi,Ăn thịt người ta. 4Các nước nghe về con sư tử ấy;Rồi nó bị bắt vì sập bẫy của họ,Bị người ta xiềngVà đem vào xứ Ai-cập. 5Thấy mình chờ đợi vô ích,Hy vọng tan vỡ;Sư tử cái bắt một con khác trong bầy sư tử con,Nuôi thành sư tử tơ. 6Nó đi lại giữa vòng các sư tử,Trở thành sư tử tơ;Nó tập bắt mồi,Ăn thịt người ta. 7Nó phá hủy các thành trìVà làm hoang phế các thành của chúng.Đất nước và cư dânĐều hoảng sợ vì tiếng gầm của nó. 8Các nước từ các vùng chung quanhNổi lên chống nó,Chúng bủa lưới trên nó,Nó bị bắt vì sập bẫy của họ. 9Người ta xiềng nó lại, nhốt vào cũi,Đem đến cho vua Ba-by-lôn.Nó bị giam vào ngục,Nên người ta không còn nghe thấy tiếng nóTrên các núi Y-sơ-ra-ên nữa. 10Mẹ ngươi như cây nho trong vườn nho,Trồng bên dòng nước.Cành lá sum sê, kết nhiều hoa quảVì có nhiều nước. 11Cây nho có các cành lớn,Trở thành vương trượng;Thân cây cao vútGiữa các cành lá rậm rạp;Người ta thấy nóVì nó cao hơn nhiều nhánh khác. 12Nhưng nó bị nhổ lên trong cơn thịnh nộVà ném xuống đất;Gió đông làm cho cây khô héoVà trái rụng hết;Các cành lớn khô héoVà bị lửa thiêu đốt. 13Nay nó bị trồng trong sa mạc,Nơi đất khô khan, thiếu nước. 14Thế rồi lửa phát ra từ cànhThiêu đốt trái cây;Cây không còn cành cứngĐể làm vương trượng.’ Ấy là lời than thở đã trở thành bài ca than vãn.”