1Lời tiên tri về Mô-áp:Ồ, trong một đêm thành Ar bị tàn phá,Mô-áp bị hoang tàn.Ồ, trong một đêm thành Kiệt bị tàn phá,Mô-áp bị hoang tàn. 2Đi-bôn đi lên đồi;Nó lên các nơi cao để khóc.Dân Mô-áp than khóc về Nô-bô và Mê-đê-ba.Mỗi đầu đều bị sói,Mọi đầu đều bị chém. 3Người ta mặc đồ tang chế ngoài phố;Trên sân thượng và nơi quảng trườngMọi người đều than khócVà tan chảy trong nước mắt. 4Hết-bôn và Ê-lê-a-lê đều khóc la,Tiếng khóc nghe thấu đến tận Gia-bát.Cho nên các lính chiến của Mô-áp đều than khóc,Linh hồn chúng run rẩy. 5Lòng ta than khóc cho Mô-áp,Những người tị nạn của họ chạy đến Xoa,Đến Ê-lát-sê-bi-sia.Khi lên đèo Lu-hítHọ vừa trèo lên vừa khóc.Trên con đường đến Hô-rô-na-im,Họ cất tiếng than khóc về sự hủy diệt. 6Vì nước ở Nim-rim khô cạn,Cỏ khô,Cỏ non không lên nổi,Rau cỏ xanh tươi không còn nữa. 7Vì vậy, của cải họ thu được, của báu tích lũyHọ đều mang qua suối cây liễu. 8Vì tiếng than khóc vang ra tận bờ cõi Mô-áp,Tiếng kêu la đến tận Ê-la-im,Tiếng kêu la đến tận Bê-e-ê-lim. 9Vì nước tại Đi-bôn đầy những máuNhưng Ta còn đem thêm tai họa cho Đi-bôn nữa;Một con sư tử sẽ đến với những người Mô-áp thoát nạn,Và những người sót lại trong xứ.