1Sô-pha, người Na-a-ma, đáp: 2Phải chăng không ai dám sửa dạy người nói nhiều?Lẽ nào người có lý nhờ già miệng? 3Anh huênh hoang có làm người ta ngậm miệng,Để không ai khiển trách khi anh nhạo báng? 4Vì anh thưa với Chúa: “Đạo lý con chính đáng,Và con trong sạch trước mắt Ngài.” 5Ôi, ước gì Đức Chúa Trời phán dạy,Ước gì Ngài mở miệng nói với anh! 6Ước gì Ngài tỏ cho anh những bí ẩn của sự khôn ngoan,Vì Ngài hành động cách nhiệm mầu.Bấy giờ anh sẽ biết rằng Đức Chúa Trời bỏ qua một phần tội lỗi của anh. 7Có thể nào anh dò thấu sự sâu nhiệm của Đức Chúa Trời,Hoặc khám phá được tận cùng sự hiểu biết của Đấng Toàn Năng? 8Sự khôn ngoan của Ngài cao hơn các tầng trời, anh làm gì được?Sâu hơn âm phủ, anh hiểu sao thấu? 9Chiều dài hơn cả đất,Chiều rộng hơn cả biển. 10Nếu Ngài đi ngang qua, bắt giam một người nào, rồi đòi người đó ra tòa,Ai có thể ngăn cản Ngài? 11Vì Chúa biết người giả dối;Khi Ngài thấy tội ác, lẽ nào Ngài không nhận ra? 12Người đầu óc trống rỗng sẽ thông hiểuKhi lừa rừng sanh con là người! 13Vậy, nếu anh hướng lòng về Chúa,Đưa tay lên hướng về Ngài, 14Nếu có tội lỗi trong tay anh, hãy quăng xa đi,Đừng để tội ác cư ngụ trong lều trại anh, 15Bấy giờ anh sẽ ngước mặt lên, lương tâm không gợn vết,Sống vững vàng, không sợ hãi chi. 16Anh sẽ quên cảnh khổ nạn,Chỉ nhớ nó như dòng nước chảy qua. 17Bấy giờ đời anh sẽ sáng chói hơn ban trưa,Cảnh tối tăm sẽ như trời hừng sáng. 18Anh sẽ sống an ninh vì anh có hy vọng,Anh sẽ được che chở và nằm ngủ bình an. 19Anh sẽ nằm nghỉ, và không ai gây cho anh sợ hãi;Nhiều người sẽ tìm anh xin ân huệ. 20Nhưng kẻ ác sẽ mòn mắt trông đợi,Mọi lối thoát tiêu tan,Họ chỉ hy vọng thở hơi cuối cùng.