1Sức sống con bị chà nát,Ngày đời con lụn tắt,Nghĩa địa đang chờ con. 2Bọn nhạo báng vây quanh con,Mắt con luôn nhìn thấy họ chống đối con. 3Xin Chúa nhận lời con bảo đảm,Vì còn ai dám bảo lãnh cho con? 4Chúa giấu sự hiểu biết khỏi tâm trí họ,Cho nên Chúa không để họ thắng con. 5Người nào tố cáo bạn bè vì lợi lộc,Con cái người sẽ mòn mắt đợi trông. 6Chúa khiến tôi trở nên lời đàm tiếu giữa các dân,Chúng khạc nhổ ngay vào mặt tôi. 7Mắt tôi mờ vì đau buồn,Tay chân tôi thảy đều lỏng khỏng như chiếc bóng. 8Người ngay thẳng nhìn tôi kinh ngạc,Người vô tội phẫn khích vì kẻ vô đạo. 9Người công chính giữ vững đường lối mình,Người có tay trong sạch càng thêm mạnh mẽ. 10Xin tất cả các anh lại đây biện luận cùng tôi một lần nữa,Nhưng rồi tôi cũng sẽ không tìm được một người khôn ngoan giữa các anh! 11Ngày đời tôi qua đi,Kế hoạch tôi gẫy đổ,Mơ ước lòng tôi tan vỡ. 12Các bạn tôi nói đêm sẽ biến thành ngày,Ánh sáng đến gần sau cơn tối tăm. 13Nếu tôi trông đợi Âm phủ làm nhà,Nếu tôi sắp xếp chỗ nằm trong bóng tối, 14Nếu tôi gọi huyệt mả: “Ngươi là cha tôi,”Và dòi bọ: “mẹ tôi,”“chị tôi,” 15Vậy thì hy vọng tôi ở đâu?Có ai nhìn thấy chút hy vọng gì cho tôi không? 16Hy vọng có theo tôi,Chúng tôi có cùng nhau nghỉ yên nơi bụi đất không?