1Binh-đát người Su-a đáp lời Gióp: 2Bao giờ anh mới ngừng nói?Anh hãy suy xét lại, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp. 3Sao anh coi chúng tôi như thú vật?Sao anh kể chúng tôi là ngu dại? 4Anh tự xé xác mình trong cơn giận!Lẽ nào vì anh đất trở nên hoang vu, không người ở,Và núi đá phải dời khỏi chỗ nó? 5Phải, ngọn đèn kẻ gian ác sẽ bị dập tắt,Và tia lửa nó không còn chiếu sáng. 6Ánh sáng trong lều trại nó trở nên tối tăm,Ngọn đèn trên đầu nó sẽ bị dập tắt. 7Bước chân vững vàng trở thành khập khiễng,Nó sẽ ngã nhào trong mưu chước mình. 8Vì chân nó đẩy nó vào mạng lưới,Nó bước đi trên hố bị cành lá che khuất; 9Bẫy sập xuống gót chân nó,Nó sa vào tròng; 10Thòng lọng giấu dưới đất chờ nó,Lưới bủa trên đường nó đi. 11Nỗi kinh hoàng tứ phía khiến nó hãi hùng,Đuổi sát theo gót chân nó. 12Sức lực nó suy tàn vì cơn đói,Tai họa chầu chực sẵn cạnh bên. 13Da nó tiêu hao vì bệnh hoạn,Con trưởng nam của Tử thần ăn nuốt tay chân nó. 14Nó bị bứng ra khỏi lều trại, là nơi nó được an toàn,Và điệu đến trước Vua Kinh hoàng. 15Người không thuộc về nó sẽ ở trong lều trại nó,Diêm sinh rải khắp nơi nó từng cư trú. 16Phía dưới, rễ nó khô cằn,Bên trên, nhành nó héo tàn. 17Kỷ niệm nó bị xóa mất khỏi xóm làng,Không ai nhắc đến tên nó ngoài đồng hoang. 18Nó bị đuổi khỏi vùng ánh sáng vào cõi tối tăm,Bị trục xuất khỏi vòng người sống. 19Trong gia tộc, nó sẽ không con cháu,Không còn ai sống sót nơi nó từng cư ngụ. 20Trước số phận nó, người phương tây sững sờ,Người phương đông kinh hãi. 21Thật vậy, đó là nơi kẻ gian ác ở,Là chỗ của người không nhận biết Đức Chúa Trời.