1Nghe dông bão lòng tôi cũng run sợ,Tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 2Xin các anh lắng nghe tiếng Ngài như tiếng sấm,Rền vang từ miệng Ngài. 3Ngài thả chớp nhoáng vút qua cả gầm trời,Đến tận cùng mặt đất. 4Ngay sau đó, tiếng Ngài gầm lên,Tiếng sấm oai nghi rền vang.Ngài không kiềm chế, cho chớp nhoáng tự do loé lênKhi tiếng Ngài vang ầm. 5Đức Chúa Trời khiến tiếng sấm rền vang kỳ diệu,Ngài thực hiện những việc vĩ đại chúng ta không hiểu nổi. 6Ngài truyền cho tuyết: “Hãy sa xuống đất!”Và bảo mưa dầm: “Hãy rơi tầm tã!” 7Ngài niêm phong bàn tay mọi người,Để mọi người biết công việc Ngài. 8Bấy giờ thú rừng rút vô hang,Nằm yên trong động. 9Dông bão kéo đến từ phương nam,Giá buốt từ phương bắc. 10Hơi thở Đức Chúa Trời tạo ra băng giá,Sông nước mênh mông đóng băng đá cứng. 11Ngài chất mây nặng đầy hơi ẩm,Rải mây ra cùng với chớp nhoáng. 12Mây xoay vòng theo ý Ngài,Làm trọn mọi điều Ngài truyền,Khắp mọi nơi trên đất. 13Ngài làm thành ý Ngài trên đất,Khi dùng roi sửa phạt, khi ban phát phước lành. 14Xin anh Gióp lắng tai nghe điều này,Xin đứng yên, suy gẫm công việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời. 15Anh có biết Đức Chúa Trời ban lệnh thế nàoKhi chớp nhoáng loé sáng đám mây? 16Anh có biết thể nào mây bay lơ lửng trên không,Một kỳ công của Đấng toàn tri? 17Tại sao áo quần anh nóng ngột,Khi đất im lìm vì gió nam oi bức? 18Anh có thể giúp Ngài trải các tầng trời ra,Nện chặt cứng như gương soi đúc bằng kim khí? 19Xin anh dạy chúng tôi biết điều gì phải thưa với Chúa,Chúng tôi u tối, không biết trình bày sự việc. 20Tôi không dám thưa chuyện với Ngài;Có ai ước muốn bị tiêu diệt không? 21Này, không ai dám nhìn ánh sángChói lòa trên bầu trời,Khi gió thổi sạch mây. 22Đức Chúa Trời đến từ phương bắc, chói rực ánh vàng,Loài người kinh sợ trước uy nghi Ngài. 23Đấng Toàn Năng, chúng ta không thể đến gần,Quyền năng Ngài vĩ đại, công bình Ngài tuyệt đối,Ngài công chính dồi dào, không hề áp bức ai. 24Vì thế, loài người kính sợ Ngài,Ngài không quan tâm đến kẻ nào tưởng mình khôn ngoan.