1Lần khác, Đức Giê-su đi vào hội đường, gặp một người bị teo tay. 2Họ theo dõi xem Ngài có chữa lành cho người đó trong ngày Sa-bát không để tố cáo Ngài. 3Ngài bảo người teo tay: “Hãy đứng dậy đến giữa đây.” 4Rồi Ngài hỏi: “Trong ngày Sa-bát nên làm điều thiện hay điều ác? Cứu người hay giết người?” Nhưng họ đều im lặng. 5Ngài nhìn mọi người quanh mình, lòng tức giận và buồn phiền vì họ quá nhẫn tâm. Ngài bảo người teo tay: “Hãy duỗi tay ra.” Người duỗi ra, tay được lành lặn. 6Những người Pha-ri-si bỏ đi ra, liền họp với đảng viên Hê-rốt âm mưu để giết Ngài. 7Đức Giê-su và các môn đệ rút về phía bờ biển. Một đoàn dân đông từ các miền Ga-li-lê, Giu-đa, 8Giê-ru-sa-lem, I-đơ-mia, bên kia sông Giô-đanh, miền xung quanh Ty-rơ và Sy-đôn kéo đến cùng Ngài vì họ đã nghe rất nhiều việc Ngài làm. 9Vì đông người nên Ngài dặn môn đệ chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền con phòng khi bị lấn ép. 10Vì Ngài đã chữa lành nhiều người, nên những người bệnh tật chen lấn cốt để sờ vào Ngài. 11Mỗi khi tà linh thấy Ngài, chúng đều quỳ xuống trước mặt Ngài, la lớn: “Thầy là Con Đức Chúa Trời.” 12Nhưng Ngài nghiêm cấm chúng tiết lộ điều đó. 13Đức Giê-su lên núi, gọi những người Ngài chọn và họ đến với Ngài. 14Ngài thiết lập Mười Hai Sứ Đồ, cho họ theo bên cạnh Ngài, để Ngài sai đi truyền giảng 15và ban cho quyền uy đuổi quỷ. 16Đây là mười hai người Ngài đã lập: Si-môn, Ngài đặt tên là Phê-rơ; 17Gia-cơ con Xê-bê-đê, và Giăng là em Gia-cơ, Ngài gọi họ là Bô-a-nẹt, nghĩa là con của sấm sét; 18An-rê, Phi-líp, Ba-thê-lê-mi, Ma-thi-ơ, Thô-ma, Gia-cơ con của An-phê, Tha-đê, Si-môn người thuộc đảng Ca-na-an, 19và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, là kẻ phản Ngài. 20Khi Đức Giê-su về đến nhà, dân chúng lại tụ họp đông đảo, đến nỗi Ngài và môn đệ không thể dùng bữa được. 21Thân nhân Ngài nghe vậy tìm đến canh chừng Ngài, vì họ bảo rằng Ngài bị quẫn trí. 22Nhưng các chuyên gia kinh luật từ Giê-ru-sa-lem đến lại nói: “Ông ấy bị quỷ Bê-ên-xê-bun ám và cậy trùm quỷ mà trừ quỷ.” 23Đức Giê-su kêu họ đến, dùng ngụ ngôn giải thích: “Làm sao Sa-tan có thể trừ Sa-tan được? 24Một nước tự chia rẽ thì nước ấy không sao đứng vững được, 25một nhà tự chia rẽ thì sẽ không đứng vững được. 26Nếu Sa-tan tự chống nghịch và chia rẽ thì không tồn tại được nhưng sẽ bị tiêu diệt. 27Không ai có thể vào nhà một người mạnh để cướp của mà không trói người mạnh kia trước, phải trói nó trước rồi mới cướp được.” 28“Ta quả quyết với các ông: Mọi tội lỗi loài người phạm đều có thể tha được, kể cả những lời phạm thượng. 29Nhưng ai phạm thượng chống Đức Thánh Linh thì sẽ chẳng bao giờ được tha mà phải mắc tội muôn đời.” 30Sở dĩ Ngài nói như vậy vì họ cho rằng Ngài bị tà linh ám. 31Mẹ và các em Ngài đến đứng bên ngoài cho người gọi Ngài. 32Đoàn dân đông ngồi quanh Ngài, họ thưa với Ngài: “Kìa, mẹ và các em Thầy đang ở ngoài kia tìm Thầy.” 33Ngài đáp: “Ai là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?” 34Rồi Ngài quay lại nhìn những người ngồi chung quanh, mà bảo: “Đây là mẹ Ta và anh em Ta? 35Vì người nào làm theo ý Đức Chúa Trời đều là anh em, chị em, và mẹ Ta.”