1Trong khoảng thời gian đó, lại có một đoàn dân đông đảo tụ tập và cũng không có gì ăn nên Đức Giê-su gọi các môn đệ đến bảo: 2“Ta thương xót đoàn dân này vì họ đã ở với Ta ba ngày mà không có gì ăn. 3Nếu Ta để họ nhịn đói về nhà, chắc họ sẽ ngất xỉu dọc đường vì có một số người từ xa đến.” 4Các môn đệ thưa: “Trong miền hoang vắng này tìm đâu ra bánh cho họ ăn.” 5Ngài hỏi: “Các con có mấy cái bánh?” Họ thưa: “Dạ bảy cái.” 6Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống đất, rồi lấy bảy cái bánh, cảm tạ Đức Chúa Trời, bẻ ra, đưa cho các môn đệ phân phát cho dân chúng. 7Họ cũng có vài con cá nhỏ; Ngài ban phước rồi bảo môn đệ đem phân phát. 8Ai nấy đều ăn no, còn những miếng bánh thừa người ta thu được bảy giỏ. 9Số người ăn ước chừng bốn ngàn. Rồi Ngài cho họ về, 10còn Ngài và các môn đệ liền lên thuyền sang vùng Đa-ma-nu-tha. 11Một số người Pha-ri-si đến tìm cách tranh luận với Ngài, xin Ngài làm một dấu lạ từ trời để thử Ngài. 12Ngài than thở trong lòng: “Tại sao thế hệ này đòi xem dấu lạ? Ta quả quyết cùng các người, thế hệ này sẽ chẳng được dấu lạ nào.” 13Rồi Ngài rời họ, lên thuyền trở lại sang bờ bên kia. 14Các môn đệ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh. 15Ngài răn dạy họ: “Hãy thận trọng, đề phòng men của người Pha-ri-si và của đảng Hê-rốt.” 16Họ bàn cãi với nhau tại mình không có bánh. 17Biết điều đó, Ngài bảo họ: “Sao các con bàn cãi vì không có bánh? Sao các con còn chưa chịu biết, chưa chịu hiểu mà cứ cứng lòng thế? 18Sao có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe? Các con chẳng nhớ gì sao? 19Khi Ta phân phát năm cái bánh cho năm ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Mười hai giỏ!” 20“Còn khi Ta phân phát bảy cái bánh cho bốn ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Bảy giỏ!” 21Ngài bảo họ: “Vậy mà các con chưa hiểu sao?” 22Đức Giê-su và môn đệ vào thành Bết-sai-đa, người ta đem đến cho Ngài một người mù, xin Ngài đặt tay chữa lành. 23Ngài nắm tay người mù dắt ra khỏi làng, phun nước miếng vào mắt và đặt tay trên người anh rồi hỏi: “Anh có thấy gì không?” 24Người mù ngước nhìn, và thưa rằng: “Tôi thấy người ta như cây cối đi qua đi lại.” 25Ngài lại đặt tay trên đôi mắt anh; anh ngước nhìn lên, mắt liền được sáng, thấy rõ mọi vật. 26Ngài bảo anh về nhà và dặn rằng: “Đừng trở vào trong làng.” 27Đức Giê-su và các môn đệ đi đến các làng thuộc vùng Sê-sa-rê Phi-líp. Dọc đường, Ngài hỏi: “Người ta nói Ta là ai?” 28Họ đáp: “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, người cho là Ê-li, cũng có người bảo là một trong các tiên tri của Chúa.” 29Ngài lại hỏi: “Còn các con nói Ta là ai?” Phê-rơ thưa rằng: “Thầy là Chúa Cứu Thế.” 30Ngài nghiêm cấm các môn đệ không được nói cho ai biết về Ngài. 31Rồi Đức Giê-su bắt đầu dạy họ: “Con Người phải chịu nhiều khốn khổ, sẽ bị các trưởng lão, các thượng tế, các chuyên gia kinh luật khai trừ, giết chết, rồi sau ba ngày sẽ sống lại.” 32Ngài nói điều này cách công khai; Phê-rơ mời riêng Ngài ra can gián. 33Nhưng Ngài quay lại nhìn các môn đệ, rồi quở Phê-rơ: “Sa-tan, hãy lui ra sau Ta, vì con không lưu tâm đến việc Đức Chúa Trời, nhưng chỉ nghĩ đến việc loài người.” 34Sau đó, Đức Giê-su gọi dân chúng và các môn đệ đến truyền dạy rằng: “Nếu ai muốn theo làm môn đệ Ta phải từ bỏ bản thân mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta. 35Vì người nào muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất, nhưng ai vì Ta và Phúc Âm mà mất mạng sẽ cứu được mạng mình. 36Vì nếu một người được cả thế gian mà mất linh hồn thì ích lợi gì? 37Vì người sẽ lấy gì để đánh đổi linh hồn mình lại? 38Vì nếu ai hổ thẹn về Ta và đạo Ta giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi này, thì Con Người cũng sẽ hổ thẹn về người đó khi Ngài trở lại trong vinh quang của Cha Ngài với các thiên sứ thánh của Ngài.”