1Khi Vua A-rát, người Ca-na-an ở phía nam nghe tin người Y-sơ-ra-ên đang tiến đến theo đường đi A-tha-rim, liền kéo ra tấn công, bắt sống được mấy người. 2Lúc ấy, người Y-sơ-ra-ên thề nguyện với CHÚA: “Nếu Chúa cho chúng tôi chiến thắng dân này, chúng tôi sẽ tận diệt các thành ấy của họ.” 3CHÚA nhậm lời cầu nguyện của người Y-sơ-ra-ên, cho họ chiến thắng Ca-na-an. Họ tận diệt quân thù, tàn phá các thành, và đặt tên nơi này là Họt-ma. 4Từ núi Hô-rơ, họ đi vòng về hướng Biển Đỏ để tránh đất Ê-đôm, và vì thế, nhân dân mất lòng kiên nhẫn. 5Họ xúc phạm đến Đức Chúa Trời, nói nghịch Môi-se, rằng: “Sao ông đem chúng tôi ra khỏi Ai-cập để chết trong sa mạc này? Ở đây chẳng có bánh, chẳng có nước. Và chúng tôi đã chán ngấy loại bánh đạm bạc này!” 6CHÚA sai rắn lửa đến, cắn nhiều người chết. 7Người ta đến nói với Môi-se: “Chúng tôi có tội vì đã nói xúc phạm đến CHÚA và ông. Xin ông cầu CHÚA để Ngài đuổi rắn đi.” Môi-se cầu thay cho nhân dân. 8CHÚA phán bảo Môi-se: “Làm một con rắn lửa, đem treo trên một cây trụ. Người bị rắn cắn khi nhìn đến nó thì được sống.” 9Vậy Môi-se làm một con rắn bằng đồng, đem treo trên một cây trụ. Ai bị rắn cắn, nhìn lên con rắn đồng đều được thoát chết. 10Người Y-sơ-ra-ên lại ra đi, và dừng chân cắm trại tại Ô-bốt. 11Đi từ Ô-bốt, họ cắm trại tại Y-giê A-ba-rim trong sa mạc, về phía đông Mô-áp. 12Từ đó ra đi, họ cắm trại tại thung lũng Xê-rết. 13Tiếp tục ra đi, họ cắm trại trong sa mạc, bên kia sông Ạt-nôn; sa mạc này lan rộng đến lãnh thổ người A-mô-rít. Sông Ạt-nôn là biên giới xứ Mô-áp, nằm giữa Mô-áp và lãnh thổ người A-mô-rít. 14Vì thế trong sách chiến trận của CHÚA có ghi:“Na-hép ở Su-phơ và các thung lũng,Sông Ạt-nôn và triền thung lũng 15Chạy dài đến thành A-rơ,Lượn quanh biên giới Mô-áp.” 16Từ đó, họ tiếp tục đi đến Bê-e, và nơi đây CHÚA phán bảo Môi-se: “Tập họp nhân dân lại, Ta sẽ cho họ nước uống.” 17Và người Y-sơ-ra-ên ca lên như sau:“Trào nước lên, hỡi giếngCho ta lên tiếng, hát ca 18Giếng vua khơi, các nhà quý tộc đàoĐào bằng gậy,Khơi bằng cây phủ việt.” Rồi họ từ sa mạc đi đến Ma-tha-na. 19Từ Ma-tha-na họ đến Na-ha-li-ên; từ Na-ha-li-ên đến Ba-mốt; 20từ Ba-mốt đến thung lũng ở trong địa phận Mô-áp, tới đỉnh núi Phích-ga, và từ đấy nhìn thấy khắp sa mạc. 21Y-sơ-ra-ên sai sứ đến nói với Si-hôn, vua A-mô-rít như sau: 22“Xin cho chúng tôi đi qua đất vua. Chúng tôi sẽ không đi vào đồng ruộng, vườn nho, cũng không múc nước giếng để uống. Chúng tôi sẽ theo đường cái quan cho đến khi ra khỏi lãnh thổ nhà vua.” 23Nhưng Si-hôn không cho Y-sơ-ra-ên đi qua đất mình. Vua đem toàn thể quân đội kéo ra sa mạc, và tấn công Y-sơ-ra-ên tại Gia-hát. 24Người Y-sơ-ra-ên chém chết Si-hôn, chiếm lấy đất từ Ạt-nôn đến Gia-bốc, cho đến biên giới A-mô-rít, vì biên cương A-mô-rít bền vững. 25Y-sơ-ra-ên chiếm hết các thành của người A-mô-rít, kể cả thành Hết-bôn và các làng mạc chung quanh. 26Hết-bôn là kinh đô của Si-hôn vua A-mô-rít. Ngày trước, Si-hôn đã chiến thắng vua Mô-áp, chiếm đất của vua này tới Ạt-nôn. 27Cho nên, có thi sĩ đã viết:“Hãy cùng nhau đến Hết-bônXây dựng lại thành của Si-hôn! 28Từ Hết-bôn lửa đã phát raNgọn lửa cháy từ thành của Si-hônThiêu hủy A-rơ của Mô-ápLà thành ngự trị Ạt-nôn từ trên cao. 29Hỡi dân Mô-áp, khốn khổ cho ngươiHỡi dân Kê-mốt, họa diệt vong đã tớiCon trai ngươi phải trốn tránh lưu lạcCon gái ngươi phải đọa đày tù rạcChính vì Si-hôn, vua dân A-mô-rít. 30Nhưng nay ta lật đổ nóTiêu hủy Hết-bôn đến tận Đi-bôn,Ta tàn phá nó cho đến Nô-pháchCho đến tận Mê-đê-ba.” 31Vậy, người Y-sơ-ra-ên chiếm ngụ đất của người A-mô-rít. 32Môi-se sai người đi trinh sát Gia-ê-xe, và đánh chiếm hết các vùng phụ cận, đuổi người A-mô-rít đi. 33Sau đó, người Y-sơ-ra-ên quay lại, đi lên hướng Ba-san. Óc, vua Ba-san kéo toàn quân ra chận họ tại Ết-rê-i. 34CHÚA phán với Môi-se: “Đừng sợ người, vì Ta giao người vào tay con, luôn cả quân dân và đất đai của người nữa. Hãy xử người như con đã xử Si-hôn vua A-mô-rít ở Hết-bôn vậy.” 35Vậy, người Y-sơ-ra-ên giết Óc, con cái và quân dân của người, không để một ai sống sót, rồi chiếm đóng đất đai của người.