1Chúng tôi ngồi bên các bờ sông tại Ba-by-lôn và khócKhi nhớ đến Si-ôn. 2Chúng tôi treo đàn hạc mìnhTrên các cành liễu ở đó. 3Vì tại đó những kẻ bắt chúng tôi làm tù binh đòi chúng tôi phải hát;Những kẻ áp bức chúng tôi muốn chúng tôi phải vui vẻ;Chúng bảo: “Hãy hát cho chúng ta một trong những bài ca của Si-ôn.” 4Làm sao chúng tôi có thể hát lên bài ca của CHÚAỞ trên đất ngoại quốc? 5Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi,Nguyện tay phải ta quên tài năng nó đi; 6Nguyện lưỡi ta mắc cứng nơi vòm miệngNếu ta không nhớ đến Giê-ru-sa-lem;Không đặt Giê-ru-sa-lemLàm niềm vui tuyệt đỉnh của ta. 7Lạy CHÚA, xin nhớ rằngTrong ngày Giê-ru-sa-lem bị thất thủ,Dân Ê-đôm đã nói: Hãy phá hủy,Hãy phá hủy đến tận nền móng nó. 8Này dân Ba-by-lôn là dân sẽ bị hủy diệt,Phước cho người báo oán ngươiBằng chính điều ngươi đã hại chúng ta; 9Phước cho người bắt các con nhỏ của ngươiVà đập chúng vào tảng đá.