1Hỡi dân ta, hãy lắng tai nghe lời dạy dỗ của ta;Hãy nghiêng tai nghe lời từ miệng ta. 2Ta sẽ mở miệng nói lời châm ngôn,Giải câu đố của thời cổ xưa, 3Là điều chúng ta đã nghe, đã biếtVà tổ tiên chúng ta đã thuật lại cho chúng ta. 4Chúng ta sẽ không giấu diếm những điều này với con cháu chúng ta,Nhưng thuật lại cho hậu thếNhững điều đáng ca ngợi của CHÚA,Quyền năng của Ngài cùng những phép lạ Ngài đã làm. 5Ngài lập luật lệ của Ngài nơi Gia-cốpVà định Kinh Luật của Ngài trong Y-sơ-ra-ên.Ngài truyền tổ tiên chúng taPhải dạy Kinh Luật cho con cháu họ, 6Để hậu thế, tức là những con cháu sẽ sinh ra, biết Kinh Luật,Rồi đến phiên chúng tiếp tụcThuật lại cho con cháu mình. 7Hầu cho chúng nó để lòng trông cậy Đức Chúa Trời,Không quên những công việc Ngài đã làmVà gìn giữ các điều răn Ngài. 8Để chúng sẽ không như tổ tiên mình,Là thế hệ cứng đầu, phản loạn;Một thế hệ có lòng không kiên định,Tâm thần không trung tín cùng Đức Chúa Trời. 9Con cháu Ép-ra-im vũ trang cung tênNhưng bỏ chạy trong ngày lâm trận. 10Chúng không giữ giao ước của Đức Chúa Trời,Từ chối sống theo Kinh Luật. 11Chúng quên đi những công việc Ngài đã làmVà những phép lạ Ngài đã bày tỏ cho chúng. 12Ngài đã làm phép lạ trước mắt tổ tiên họ tại nước Ai-cập,Nơi đồng bằng Xô-an. 13Ngài rẽ nước biển cho họ đi xuyên quaVà làm cho nước đứng lại như bức tường. 14Ban ngày Ngài hướng dẫn họ bằng đám mây;Suốt đêm Ngài hướng dẫn họ qua ánh sáng của lửa. 15Ngài chẻ đá trong sa mạcVà cho họ uống nước thỏa thích như từ vực sâu. 16Ngài làm suối tuôn ra từ tảng đáVà nước chảy ra như dòng sông. 17Nhưng chúng cứ tiếp tục phạm tội với Ngài,Phản loạn cùng Đấng Chí Cao trong sa mạc. 18Chúng cố ý thử Đức Chúa Trời,Đòi thức ăn mà họ thích. 19Chúng nói nghịch cùng Đức Chúa Trời rằng:“Đức Chúa Trời có thể đãi tiệc trong sa mạc được không? 20Kìa, Ngài đã đập tảng đá cho nước phun raVà suối nước tuôn tràn;Nhưng Ngài có thể cũng ban bánhHay cung cấp thịt cho dân Ngài chăng?” 21Cho nên khi CHÚA nghe như thế Ngài rất tức giận;Lửa bốc lên thiêu Gia-cốp;Ngài cũng nổi giận cùng Y-sơ-ra-ên; 22Vì chúng không tin tưởng nơi Đức Chúa Trời,Cũng không tin cậy vào sự giải cứu của Ngài. 23Dầu vậy, Ngài ra lệnh cho các tầng trời trên cao;Ngài mở cửa trời; 24Đổ mưa ma-na xuống cho họ ăn,Ban thóc từ trời cho họ. 25Mỗi người đều ăn bánh của thiên sứ;Ngài gởi thức ăn cho chúng đầy đủ. 26Ngài tạo gió đông từ trờiVà bởi quyền năng mình dẫn gió nam đến. 27Ngài làm mưa thịt rơi trên chúng như bụi đấtVà ban chim có cánh như cát bãi biển; 28Ngài cho chim rơi vào giữa trại,Xung quanh lều họ ở. 29Nên họ ăn thịt chim no nêVì Ngài đem cho họ vật họ thích. 30Nhưng trước khi chán chê vật họ thích;Khi thịt vẫn còn trong miệng; 31Đức Chúa Trời nổi giận cùng họ;Ngài giết những kẽ mạnh mẽ nhất của chúng;Ngài hạ sát những thanh niên của Y-sơ-ra-ên. 32Mặc dù như thế họ vẫn phạm tội,Vẫn không tin các phép lạ Ngài làm. 33Cho nên Ngài làm cho ngày tháng chúng nó tiêu tan như hơi thở,Cho năm tháng chúng nó tận cùng trong kinh hoàng. 34Khi Ngài sát hại chúng, chúng mới tìm kiếm Ngài,Ăn năn và cầu khẩn Đức Chúa Trời. 35Chúng nhớ lại rằng Đức Chúa Trời là vầng đá của mình,Đức Chúa Trời Chí Cao là Đấng Cứu Chuộc họ. 36Nhưng chúng chỉ đãi bôi ngoài miệng với Ngài,Lưỡi chúng nó dối trá cùng Ngài. 37Lòng chúng nó không kiên định cùng Ngài,Cũng không trung tín với giao ước Ngài. 38Nhưng Ngài vì lòng thương xót,Tha thứ sự gian ác,Không hủy diệt họ.Nhiều lần Ngài kiềm chế cơn giận mình,Không tỏ hết cơn thịnh nộ Ngài, 39Vì Ngài nhớ lại rằng chúng nó chỉ là người phàm,Là cơn gió thoáng qua và không trở lại. 40Đã bao nhiêu lần chúng phản loạn cùng Ngài trong sa mạc,Làm buồn lòng Ngài nơi đồng hoang. 41Rồi chúng lại thử Đức Chúa TrờiVà khiêu khích Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên. 42Chúng nó không nhớ đến quyền năng Ngài,Hay ngày Ngài giải cứu chúng khỏi kẻ áp bức; 43Thể nào Ngài đã tỏ các dấu lạ tại Ai-cập,Làm những phép mầu nơi đồng bằng Xô-an. 44Ngài biến các sông của người Ai-cập thành máuNên họ không thể uống từ các nguồn nước mình. 45Ngài sai bầy sâu bọ đến cắn phá chúngVà ếch nhái đến phá hại chúng. 46Ngài ban mùa màng họ cho châu chấuVà hoa quả của họ cho cào cào. 47Ngài phá hủy vườn nho của họ bằng mưa đáVà cây vả bằng tuyết giá. 48Ngài phó súc vật của họ cho mưa đáVà chiên của họ cho sấm sét. 49Ngài đổ xuống trên họ cơn giận dữ, thịnh nộ,Căm phẫn và khốn khổ,Tức là một đoàn sứ giả hủy diệt. 50Ngài mở đường cho cơn giận Ngài,Không dung thứ linh hồn họ khỏi chếtNhưng phó mạng sống họ cho nạn dịch. 51Ngài đánh chết tất cả con đầu lòng trong Ai-cập,Tức là sinh lực đầu tiên trong các trại của Cham. 52Ngài dẫn dân Ngài ra như đàn chiên,Ngài hướng dẫn họ trong sa mạc như dẫn đàn súc vật. 53Ngài hướng dẫn họ an toàn, họ không sợ hãi;Nhưng biển tràn ngập kẻ thù họ. 54Ngài đem họ vào vùng đất thánh,Đến núi mà cánh tay phải Ngài đã chiếm được. 55Ngài đánh đuổi các nước khỏi trước mặt họ;Bắt thăm phân chia ruộng đất của chúng làm sản nghiệp;Ngài cho các chi tộc Y-sơ-ra-ên định cư trong nhà cửa của các dân ấy. 56Nhưng họ đã thử,Đã phản loạn cùng Đức Chúa Trời Chí CaoVà không tuân giữ các luật lệ của Ngài. 57Họ trở mặt, bội bạc như tổ tiên mình;Họ có hành động không đáng tin cậy như cây cung gãy. 58Chúng khiêu khích Ngài tức giận vì những miếu thờ;Chúng làm Ngài bực mình vì những tượng thần của chúng. 59Khi Đức Chúa Trời nghe như thế, Ngài rất tức giận;Ngài hoàn toàn từ bỏ Y-sơ-ra-ên; 60Ngài rời bỏ nơi ngự của Ngài ở Si-lô,Tức là đền tạm nơi Ngài ngự giữa loài người. 61Ngài để uy lực của Ngài bị bắt cầm tùVà giao huy hoàng của Ngài vào tay kẻ thù nghịch. 62Ngài bỏ dân Ngài cho gươm giáoVà vô cùng tức giận cùng họ; 63Các thanh niên bị binh lửa ăn nuốtCho nên những thiếu nữ không còn người cưới mình; 64Những thầy tế lễ gục ngã vì gươm giáoNhưng các quả phụ của họ không thể khóc than. 65Thế rồi Chúa thức dậy như từ giấc ngủ,Như dũng sĩ hăng say vì rượu. 66Ngài đẩy lui quân thù,Làm cho họ nhục nhã đời đời. 67Ngài từ bỏ giòng họ Giô-sép,Không chọn chi tộc Ép-ra-im. 68Nhưng Ngài chọn chi tộc Giu-đaVà núi Si-ôn là nơi Ngài chuộng. 69Ngài xây đền thánh của Ngài như trời cao,Như quả đất mà Ngài đã lập đời đời. 70Ngài chọn Đa-vít làm tôi tớ mình;Ngài rút ông ra khỏi chuồng chiên; 71Từ việc chăm sóc đàn chiên,Ngài cất ông lên chăn giữ nhà Gia-cốp, dân NgàiVà chăn giữ Y-sơ-ra-ên, cơ nghiệp Ngài. 72Đa-vít đã lấy lòng thành thật chăn dắt họVà dùng tài năng khéo léo lãnh đạo họ.